Ring ring
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 13

 Chương 55: Lan Ngả Tố (1)
 Mạnh Thi nhìn thấy trời dần hửng sáng, trong ánh sáng lấp lánh chiếu rọi khắp nơi. Thiếu nữ bạch y xinh đẹp chợt hiện ra, màu trắng xóa mái tóc dài mượt mà thơm mùi hoa cỏ, đôi mắt to xinh đẹp màu đỏ như ru-by cùng nước da trắng mềm mại đẹp hơn cả tuyết. Trên môi không biết từ lúc nào đã nở một nụ cười thật rực rỡ.
 Ngẩn ngơ một hồi lâu, không biết từ bao giờ đã xuất hiện những cánh hoa bay khắp nơi. Lung linh sắc màu cầu vòng ẩn hiện trên trời, nhẹ nhàng mà uyển chuyển mây trắng bồng bềnh thật êm ái và dễ chịu cực kỳ. Bướm bay khoe sắc cùng hoa, hoa đua xinh đẹp nụ hoa phấn nộn, lấp lánh hạt sương pha lê rơi trên cành lá. Tiếng hót líu lo trong trẻo vào buổi sáng bình minh dâng lên như một khúc ca êm dịu chào mừng ngày mới.
 (tác giả: lãng mạn chưa?)
 "Thủy Tiên, hứa với ta đi nào. Rằng sẽ không bao giờ rời xa ta nhé." Mạnh Thi ôn nhu mê hoặc lòng người tiếng nói phát ra.
 "Ân." Hoa Thủy Tiên nhắm mắt lại khẽ gật đầu đáp, nhẹ nhàng đáp lại cái ôm ấp thật ấm áp của hắn. Thật lưu luyến không chịu rời xa.
 "Khụ, hai người kia ôm nhau đã chưa hả? Mau lại đây ăn sáng rồi chuẩn bị lên đường nhanh a." mỗ Lam nào đó cùng vợ yêu cùng nhau đi tản bộ buổi sáng thì phát hiện kịch vui nóng bỏng mà cũng nhạt nhẽo.
 Hoa Thủy Tiên, Mạnh Thi: ". . ."
 "Khụ, thật xin lỗi đại cô. Chúng ta không có cố ý mà làm phiền hai người tâm sự đâu." Liễu Kiều tươi cười mà nắm tay Hoa Kiểu Lam "Phải không, Lam?"
 "Ách a. . ." chân bị ai đó đạp lên, Hoa Kiểu Lam đen lại gương mặt mà gật đầu "Phải a." chân hắn thật đau a T.T
 Mạnh Thi: ". . ." ôi, sức mạnh của nữ nhân a T.T
 Hoa Thủy Tiên vuốt vuốt lấy mái tóc của mình, khé miệng cong lên một đường duyên dáng tiếng cười. Bàn tay mềm mại nắm lấy hắn lôi đi, mái tóc dài tuyết trắng hòa nguyện ướt sương mai lẫn tiếng khúc khích.
 "Không phải là muốn rủ chúng ta ăn sáng sao? Đi nhanh chút chút nào, đừng có lề mề ở đứng đó mà ngẩn ngơ đấy nha. Bụng ta bây giờ thật đói, kêu vang cả đây này. . ."
 "A? Ân. . ."
 "Oh, đại tỷ! Sao tỷ dám bỏ đệ ỡ đây bơ vơ một mình thế hả?" mỗ Lam buồn bực kêu.
 "Hứ. Còn có ta đây mà Lam. . ." mỗ Kiều liếc hắn mà nhe răng múa mép đe dọa.
 "Ah--" thật đáng sợ a, vợ của hắn thật đáng sợ a.
 (tác giả: anh này sợ vợ a. . .)
 . . .
 Róc rách-- tiếng nước chảy trong veo dọc đường vang lên. Khóm hoa xinh đẹp đỏ tươi quỷ dị chào mừng họ tiến đến. Từ xa, bọn họ đã thấy được một cái hồ to lớn trong suốt thủy có thể tận mắt mà thấy được cả đáy hồ. Nếu quan thật thật kỹ cảnh đẹp đáy hồ ngẫu nhiên sẽ thấy được đàn cá 7 màu thật lung linh. Bỗng nhiên giờ phút này trời nổi gió lên, bay đầy khắp trời hương thơm nhẹ của loài hoa lan trắng. Một thiếu nữ bạch y viền sắc xanh hoa lá, mái tóc dài tới vai màu trắng búi cao thon thả cài một cành hoa lan hồ điệp, mắt hồng to tròn dễ thương chớp mắt làm người người ấn tượng khó quên. Đó là Lan Ngả Tố người canh giữ đền Thiên Linh truyền thuyết của tộc Phi Ban.
 "Đẹp thật." Hoa Thủy Tiên bất giác thốt lên.
 "Hừ. Đẹp thì đẹp nhưng đẹp không bằng đại cô đâu." Liễu Kiều chống hông nói.
 "Hì, đừng nói như thế mà ta sẽ tự phụ mất đây. Hì hì." Hoa Thủy Tiên sờ sờ cái mũi cười nói. Liễu Kiều bây giờ thần sắc của nàng trông có vẻ kiêu ngạo mà lạnh lùng giọng chỉ tay phía trước nói "Lan Ngả Tố đã lâu không nhỉ? Có khỏe không ta?"
 "Hửm? A, hóa ra bà dấm chua hèn gì thấy quen mắt lắm nga. Ha ha, ta tất nhiên là vĩnh viễn trẻ tuổi xinh đẹp tràn đầy tự tin a. Ô hô hô. . ." lập tức Lan Ngả Tố phá hủy hình tượng tao nhã trong mắt người ta mà cười lớn tiếng. Mọi người rùng mình một cái, nữ nhân quả thật là cái khó hiểu suy nghĩ a. . .
 "Tố Tố." Hoa Kiểu Lam vui như ăn tết chạy tới Lan Ngả Tố định chào hỏi mội cái. Ai ngờ nửa đường bị Liễu Kiều túm lại không cho đi tiếp, còn bị lườm một cái kinh khủng, Hoa Kiểu Lam cảm thấy hắn thật ủy khuất nặng a T.T
 "Ô, là người quen nga." Ái Trân lam y dáng người nhỏ xinh hòa baby gương mặt phấn nộn làm nữ nhân phát ghen. Hắn chỉ là vô tình nói thế mà lập tức bị thu lấy mấy tia lazer lửa cháy liếc hắn đáng sợ hai cái nữ nhân đang đấu khẩu Liễu Kiều và Lan Ngả Tố. Hắn run run mà núp sau lưng Hoa Mạt Hương, quả nhiên không nên lắm lời ở nơi có cái nữ nhân bùng phát núi lửa a T.T


Chương 56: Lan Ngả Tố (2)
 "Xin tự giới thiệu với mọi người, ta là Lan Ngả Tố người kế thừa truyền thống canh giữ đền Thiên Linh." Lan Ngả Tố trực tiếp đẩy Liễu Kiễu văng ra, sau đó tạo dáng giới mọi người.
 Đám người Hoa Thủy Tiên lập tức "Ồ." thật to. Hoa Thủy Tiên sờ cái mũi cười, đây là "tam giác tình yêu" a. Hoa Kiểu Lam thấy tỷ tỷ mình cười như thế thật làm người ta dọa sợ, hắn rùng mình một cái thầm nghĩ: ta tốt nhất là im lặng nếu tái mở miệng là coi như. . .xong.
 "Hừ. Đúng là dở hơi." Liễu Kiều bĩu môi.
 "Ngươi nói cái gì?!!" Lan Ngả Tố hét lên.
 "Cái gì là cái gì? ! ! " Liễu Kiều bực mình quát.
 Đùng! Đùng! Hai cái cái nữ nhân lạnh lùng nhìn nhau xung quanh còn bùng cháy tia tửa. Mọi người run run né xa thật xa, thật là đáng sợ a.
 "Lam. . .ngươi mau ra giải quyết đi a." Hoa Mạt Hương nhỏ tiếng.
 "Ân. Nhanh lên nếu không A Kiều 'một xác hai mạng' đó." Hoa Thủy Tiên nhíu mày khuyên nhủ. Nghe lời này, mọi người lập tức gật đầu phụ họa. Liễu Kiều bây giờ đang mang thai nếu hoạt động quá nhiều hoặc quá mạnh thì quá nguy hiểm cho thai nhi, có khi cả người mẹ nữa.
 Hoa Kiểu Lam nhíu mày, hắn dĩ nhiên biết là như thế rồi a. Hắn cũng rất muốn vọt chạy ra ngăn can Liễu Kiều và Lan Ngả Tố a, khổ là hắn sợ a...
 "Hừ. Nếu ngươi không đi ra ngăn can thì ta đi ra làm hộ thay cho ngươi." Mạnh Thi cười lạnh đi lướt qua mọi người tiến gần họ, bỗng góc áo bị kéo, hắn quay thấy Hoa Thủy Tiên đang lắc đầu nhìn hắn ý bảo đừng đi. Mạnh Thi cười trấn an: "Ta sẽ ổn. Đừng có lo quá, ta sẽ thực nhẹ tay."
 ". . ." Hoa Thủy Tiên nhe răng đe dọa: Có ngon thì đi đi, lát nữa ta xử đẹp ngươi đấy.
 Mạnh Thi thản nhiên đáp "Ân. Cứ tự nhiên."
 Hoa Thủy Tiên: "Hừ. . ."
 ''Lan Ngả Tố! Sao lúc nào ngươi cũng chống đối ta là sao hả? Ngươi rốt cuộc là có mục đích gì?" từ xa đã nghe thấy tiếng Liễu Kiều vang lại rõ mồm một. Lan Ngả Tố tay chống hông, biểu tình kiêu ngạo cười "Ha ha. Ta lúc nào cũng thích chống ngươi cả à nha. Ai bảo ngươi dám cướp Lam của ta. Hừ, nói mà biết nha, đây là địa bàn của ta tất nhiên là ngươi phải nghe lời ta."
 "Nói cái quái quỷ gì vậy hả? Lam là tộc trưởng a, là tộc trưởng Phi Ban đứng đầu ngũ làng tám ngìn dân. Còn ta, ta là tộc trưởng phu nhân. Ngươi cái này thấp bé người canh giữ ngơi đền mà có tư cách nói với ta như thế à?!" Liễu Kiều không chịu thua rống lên, Lan Ngả Tố lập tức tái mặt đi có vẻ là tức giận lắm rồi "Ngươi. . ."
 Mọi người lập tức toát mồ hôi. Hoa Kiểu Lam thấy thế luống cuống liền nhảy xen vào giữa cả hai.
 "Tố Tố, đừng giận a. Là A Kiều không tốt a." sau đó quay sang Liễu Kiều "A Kiều! Nàng mau xin lỗi Tố Tố đi. Nàng nói như thế khó nghe làm sao. . ."
 "LAM! ! !" Liễu Kiều cắt ngang lời hắn "Tại sao ngươi lại bênh cho người ngoài hả? Ta là vợ ngươi cơ mà. . ."
 "Dù vậy nhưng. . ."
 "Ha ha." Lan Ngả Tố cười to, mặt lãnh nheo lại "Ta không có muốn nhiều lời với các ngươi nữa. Quá đủ rồi đó, mau tránh ra cho ta đi."
 Nói xong, nàng lập tức đẩy hai người đứng hai bên người ra xoay người đi. Liễu Kiều và Hoa Kiểu Lam ngơ ngác ngay. Lan Ngả Tố quả thật chịu không nổi cơn tức này mà. Bỗng một đạo lời nói thật ôn nhu vang lên xông vào đầu nàng.
 "Tố nhi~~"
 Mọi người rùng mình bao gồm cả Lan Ngả Tố, nàng cứng ngắc quay đầu nhìn. Trước mặt nàng là một nữ nhân bạch y khuynh quốc khuynh thành, kinh diễm quyền quý, xinh đẹp mái tóc trắng dài thoảng hương hoa, rực rỡ đôi mắt đỏ lửa cháy, làn da tuyết nguyệt hảo mềm mại. Người này cũng là Phi Ban, Lan Ngả Tố trong đầu hiện ra, nàng rất giống ai đó.
 "Tố nhi, ta là Hoa Thủy Tiên là tỷ tỷ của Hoa Kiểu Lam. Rất vui khi làm quen với Tố nhi."
 Mọi người há hốc mồm đứng trơ trơ mà hóa đá. Lan Ngả Tố không biết tại sao tim đập nhanh, mặt ửng hồng, nàng ta thật ôn nhu quá. (tác giả: có em bị lừa rồi a. . .)
 "Tố nhi, chúng ta tuy mới lần gặp nhau không biết về điều gì cả. Ta hy vọng chúng ta có thể kết làm bằng hữu. . ." Hoa Thủy Tiên ôn nhu giọng nói, ôn thuận bộ dáng tiếp tục nói.
 "A--" Lan Ngả Tố bỗng hét lên sau đó liều mạng ôm lấy Hoa Thủy Tiên, miệng luôn gọi "Nữ thần của ta. Nữ thần của ta. . ."
 Hoa Thủy Tiên: ". . ."
 Hoa Kiểu Lam: ". . .a?"
 Liễu Kiều: ". . ."
 "Mạt Hương, Mạnh Thi! Tiên nữ thăng cấp thần nữ thần rồi a." Ái Trân hưng phấn kêu lên.
 Hoa Mạt Hương hắc tuyết đầy đầu, Mạnh Thi nhu nhu cái trán: ". . ." tên này điên rồi a. . .

Chương 57: Dơi hút máu.
 "Chúng ta mau vào trong đền đi a. Trời đã mau tối rồi kìa, nhanh lên. Có muốn nói gì thì sau a." Lan Ngả Tố hưng phấn lại kỳ nắm tay Hoa Thủy Tiên vào trong đền. Mọi người liếc nhau một cái rồi chạy đi theo. Khi đã an ổn trong đền, mọi người mới để ý mà nhìn kỹ xung quanh đền, sau đó choáng váng ngay.
 "Trời ơi." Ái Trân che mặt lại hét lên.
 "Đúng là địa ngục trần gian." Hoa Mạt Hương nắm chặt tay "Đúng là khác trời một vực mà."
 "Ở bên ngoài càng tinh xảo mê hoặc người đến đâu thì bên trong càng kinh khủng dọa người bấy nhiên." Mạnh Thi mặt không đổi sắc nhìn đám dơi đang ''ăn" nguyên một cái nhân.
 Hoa Thủy Tiên có đôi mắt có thể thấy cực kỳ rõ ràng những vật từ xa khoảng ngàn mét. Những con dơi đó răng nanh nhọn, cắm sâu và chặt vào thi thể của người xui xẻo kia, thân thể như bị đục hang to nhỏ loang lổ vết máu cùng thịt. A, ngẫu nhiên còn thấy được vài một trùng hút máu nữa. Hoa Thủy Tiên rùng mình, cánh tay nổi toàn da gà lên. Xung quanh toàn tiếng "răng rắc" cắn nuốt ngon lành cùng tiếng gió thổi qua thật buốt.
 "Lan. . .Ngả. . .Tố. . " Liễu Kiều mặt hơi tái nhợt thấp tiếng gọi.
 ''Hửm? Có chuyện gì đây a?" Lan Ngả Tố nhíu mày quay đầu hỏi. Nàng đang bận pha trà cùng làm ít điểm tâm cho nữ thần của nàng a. Cư nhiên dám làm phiền nàng a, nàng phải ghi ghi thù thù a.
 "Đó. . .là gì?" Liễu Kiều nhắm mắt giơ tay chỉ.
 ''Cánh cửa." Lan Ngả Tố khó hiểu nói.
 "A? Cái gì mà là cánh cửa?" Liễu Kiều mở mắt ra định mắng ai ngờ phát hiện mình tay chỉ nhằm hướng "Ngượng ngùng, ta nhầm."
 Lan Ngả Tố ". . ."
 "Tố nhi, đám dơi đó. . ."ăn" thịt người?" Hoa Thủy Tiên nuốt nước miếng.
 "Hả?" Lan Ngả Tố nhìn nàng sau đó nhìn đám dơi, ngữ điệu thản nhiên nói "Dơi hút máu a."
 ". . ." Hoa Thủy Tiên giật mình. Trời ạ! Hết trùng hút máu rồi tới dơi hút máu a. . .sao ở đây có nhiều động vật nguy hiểm vậy.
 "Nguy hiểm không?" Mạnh Thi nắm chặt tay tiến lên hỏi.
 "Ân. Nguy hiểm. Ân, phải nói là vô cùng cực kỳ nguy hiểm a." Lan Ngả Tố vẫn tiếp tục ngữ điệu thản nhiên nói "Dáng người nhỏ cùng đôi cánh khỏa và linh hoạt với tốc độ kinh người. Đôi mắt như ra-đa tìm người trông chớp nhoáng, răng nanh độc có khả năng mọc dài tới 10cm. Bộ móng vuốt sắc bén như lưỡi kiếm xuyên chặt qua 150 bó cỏ cùng một lúc..."
 Trời ạ! Nguy hiểm như thế mà ngươi còn nói với ngữ điệu thản nhiên như không xảy ra điều gì hết á!
 Phạch-- phạch--
 Mọi người giật mình. Đám dơi sau khi "ăn" xong nhân kia nhưng vẫn còn đói bụng. Vỗ cánh bay lên, định bay ra tìm thức ăn lại thấy đám mồi đứng trước mặt mình. Cái này là dâng thịt tận miệng a. Khụ, là máu a. Chúng nó không biết ăn thịt a, mà có ăn được thì. . .phải ăn thịt cấp cao thơm ngon hơn đám nhân này a. Đàn dơi hưng phấn nhe bộ răng dài đáng sợ hòa nước bọt nhiễu xuống, bay đến.
 Bùng-- một quả cầu hỏa lam xuất hiện trên tay Mạnh Thi, hắn gắt gao đem Hoa Thủy Tiên về phía sau mà bảo vệ nàng. Lan Ngả Tố bây giờ mới phát hiện sự tình nghiêm trọng, nàng vỗ đầu mình, tại nàng chỉ việc dư thừa mà quên mất việc chính a. Nàng nhíu mày nhìn đàn dơi từ bên kia đền bay rất nhanh tiến đến, nàng bắt đầu bày tư thế cùng với mọi người rút vũ khí chiến đấu với chúng. Đấu không lại. Chỉ làm cho chúng giữ khoảng cách xa thật xaa, rồi vắt giò chạy như điên.
 Bùng-- hung hăng bay đến dơi không đề phòng bị thiêu rụi thành dơi nướng thơm phứt.
 (tác giả*chạy ra*: đi nhặt dơi nướng a. . .kỳ này có lộc ăn rồi. . .
 Hoa Thủy Tiên*túm lại*: ngươi mà ăn chúng xong sẽ giống như chúng mà. . .chết. Mau về viết tiếp.
 Tác giả*đổ mồ hôi*: vâng. . .)
 "Ô, thịt nướng kìa." Hoa Kiểu Lam nhìn từng con dơi bị thiêu rụi rơi bịch bịch xuống đất. Ôi, nước miếng muốn trào ra a.
 "Muốn đi lên trời gặp tiên nữ tỷ tỷ thì cứ ăn đi." Mạnh Thi lạnh lùng nói, hai tay luân phiên tấn công đàn dơi nhưng số lượng quá lớn.
 "Ô, còn có tiên nữ tỷ tỷ khác nữa à? Ở đâu vậy? Ở đâu vậy?" Ái Trân ngây thơ hỏi mà nhìn Hoa Kiểu Lam bằng ánh mắt nóng cháy. Hoa Kiểu Lam dở khóc quay mặt đi chỗ khác "Đừng nhìn ta như thế mà. Ta không có biết đâu a."
 "Hừ." Ái Trân bĩu môi cùng thất vọng mà hung hăng sát dơi.
 "Chạy mau a. Có có nhiều quái vật khác đang chạy đến đây a." Lan Ngả Tố hét lên, xung phong làm hướng dẫn viên mà chỉ đường "Tất cả theo ta mau."
 Lập tức, mọi người đi theo sau Lan Ngả Tố. Hoa Kiểu Lam trước khi còn tặng mấy quả cầu nước cho đàn dơi bị đông thành đá a.

Chương 58: Tử.
 Tí tách!
 "Phù phù. . ." Hoa Thủy Tiên nhẹ thở dốc. Công nhận là lúc hồi nãy chạy với tốc kinh người a.
 ". . .Thủy Tiên, nàng không sao chứ?" Mạnh Thi đỡ lấy nàng hỏi. Hoa Thủy Tiên ấm áp trong lòng cười trấn an "Ta không sao cả. Còn ngươi thì sao?"
 "Ta không sao. Đừng lo." Mạnh Thi cười cười.
 "A Kiều. . ." Hoa Kiểu Lam lo lắng nhìn Liễu Kiều, nàng bây giờ là người mang thai nếu cứ tiếp tục mà gặp chuyện như thế thì rất nguy hiểm...
 "Đừng lo, Lam. Ta là ai nào? Ta là tộc trưởng phu nhân của ngươi, là nữ sát thủ đệ nhất làm sao có thể xảy ra chuyện gì." Liễu Kiều nằm trong lòng hắn nói, Hoa Kiểu Lam sờ má nàng không nói gì cả, đôi mắt lóe lên tinh quang.
 "Ô, đau quá." Hoa Mạt Hương khẽ kêu lên, hắn ôm lấy cánh tay mà ngồi xuống.
 "Ngươi không sao chứ?" Mạnh Thi nhíu mày bắt lấy tay hắn, Hoa Mạt Hương hơi nhíu mày. Mạnh Thi thấy thế liền vén áo hắn lên, trên vai có một dấu vết bị dơi cắn đã chảy máu đen làm độc. Hắn hoảng hốt "Hương, ngươi bị dơi cắn phải?"
 "Hư. . ." Hoa Mạt Hương hút ngụm khí lạnh, người bắt đầu run ". . .ân. . .ta bị. . ."
 "Đừng nói nữa." Mạnh Thi nhìn vết thương của hắn bắt đầu đổi màu, nhíu mày quát lớn "Lam! Tố! Mau lại đây! ! !"
 "Ngươi la cái gì?" Hoa Kiểu Lam hòa Lan Ngả Tố đang bận muốn phát điên lại nghe người ta gọi mình như thế càng nóng, nhìn kỹ lại "A? Mạt Hương? ! !"
 "Đại ca! Ngươi làm sao thế?" Hoa Thủy Tiên vội chạy tới. Nàng kinh hãi khi thấy vết thương của hắn, luống cuống quát "Lam! Tố! Đừng thất thần nữa mau tới."
 "Ah? Tới ngay."
 . . .
 Tại hoàng cung.
 "Khụ khụ. . ."
 Bên trong cung điện phát ra tiếng ho khô khan, trên giường là một nữ nhân xinh đẹp nhưng sắc mặt tái nhợt dọa người. Nàng liên tục ho ra máu, khó thở, khó chịu biết chừng nào.
 "Minh Hà, cố lên. Cố lên mà, đừng có chịu thua. Mạt Hương của ngươi sắp sớm trở về rồi, ngươi cố tái nhẫn nhịn." Ngọc Quỳnh hòa Hà Thương Như thay phiên nhau trấn an nàng. Nhưng sức khỏe của đã quá suy yếu, tứ chi không còn sức.
 "Khụ khụ. . .ta không thể nhẫn tiếp. . .được rồi. . ." Minh Hà run giọng nói.
 "Không. Đừng nói thế." Ngọc Quỳnh nức nở khóc "Muội nhất định sẽ khỏe lại mà. Đám người Hoa Thủy Tiên sắp trở về rồi a. Cố tái chịu đựng."
 "Khụ khụ. . ." Minh Hà bụm miệng ho.
 "Minh Hà. . ." Hà Thương Như nắm chặt tái nhợt bàn tay "Người đâu! Mau truyền ngự y đến đây!"
 "Dạ."
 "Khụ khụ. . ." Minh Hà bắt đầu kịch liệt ho.
 "Minh Hà."
 "Minh Hà."
 Người trên giường bắt đầu giẫy dụa, vặn vẹo. Mọi người hoảng hốt. Minh Hà nước mắt trào ra, nàng biết tử thần đang kéo gọi nàng đi, nàng tâm rất đau, trước khi chết mà không gặp được Hương, nàng thật không cam tâm. Đau đớn từ thể xác, nhói đau từ tâm. Nàng chỉ biết cười, trước mắt nàng là một mảnh hắc ám cùng hình ảnh của Mạt Hương đang ôn nhu nhìn nàng cười nhẹ.
 'Lại đây nào, Minh Hà. Chúng ta cùng nhau đi nào. Sẽ đến một thế giới khác nhé, Minh Hà.'
 'Ân, Mạt Hương. Ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh chàng cho dù ở bất cứ đâu.'
 'Ân. . .'
 "MINH HÀ! ! !"
 Một tiếng thê lương vang lên. Minh Hà đã tử.
 . . .
 "HOA MẠT HƯƠNG! ! !"
 "ĐẠI CA! ! !"
 Một nam nhân xinh đẹp nằm bất động trên nền cỏ, tay hắn nắm chặt một quả nhân sâm Tuyết Nguyệt. Trên vai, vết thương lan dần cuốn đi sinh mạng hắn. Hắn cười, trong hắc ám đó hắn đã gặp được người mà hắn yêu nhất. Nàng đang cười thật khả ái, nắm tay hắn cùng nhau đi qua chiếc cầu bảy sắc lung linh. Hắn cùng nàng nhìn nhau một ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.
 . . .
 "Ô, tại sao a?. . ." Hoa Thủy khóc òa lên. "Tại sao có thể a. . ."
 "Thủy Tiên. . ." mọi người an ủi nàng, quả thật Hoa Mạt Hương ra đi là một cái tổn thất vô cùng lớn.
 ''Hương cùng Hà đã rất hạnh phúc ở bên nhau. . ." Hoa Kiểu Lam thở dài. Hoa Thủy Tiên ngẩn đầu "Ngươi nói là thế là cái gì ý hả?"
 "Minh Hà đại tẩu đã tử. . .'' Hoa Kiểu Lam thấp giọng. Ai, đúng là mệnh uyên ương của họ có khác. Thật khiến người ta hâm mộ a.
 Nhất thời một mảnh đau thương không khí lan ra. Giọt nước mắt lăn dài trên má phấn hồng, đôi mắt ẩm ướt đỏ ánh lên sự nguy hiểm. Cơn gió mùa thu lá bay thổi tan đi, chiếc lá già tiễn đưa lá xanh cuốn bay tận trời.
 "Người đã chết không thể sống lại được, xin hãy nén lại nỗi đau buồn. . ."
 "Đúng vậy. . ."
 . . .
 "Nếu trên đời này có một sự trùng hợp tử như thế, xin thưa...chưa chắc kết cục đã viên mãn đâu. . ."
 "Ha, vậy sao. . ."
 Hai người hắc y và bạch y nam tử đứng dưới tàn cây liễu, không khí trầm lắn se quanh. Họ nói với nhau một cách thần bí, nham hiểm nở nụ cười. . . . . .


Chương 59: Thời gian lắng trôi.
 Hoa Thiên quốc.
 Một mảnh lụa trắng giăng đầy quốc gia này, không khí im lặng đầy đau thương. Đại hoàng tử Hoa Mạt Hương cùng đại hoàng tử phi Minh Hà, uyên ương cùng nhau tử. Đáng tiếc là lúc tử là lúc không ở cạnh nhau, khi đã tử, cùng chung một chỗ, mãi luôn cạnh nhau.
 Hoa Thiên quốc đã mất người mà dân chúng kính trọng, đã mất đi người kế thừa quốc gia này. Nhất thời lòng người nảy sinh mâu thuẫn, làm sao có chuyện trùng hợp nhân thế, nhất định là có âm mưu.
 Dân chúng bắt đầu bàn tán sôi nổi, trong không khí chợt lan ra một mảnh nguy hiểm và đáng sợ từ phía Tây. Trên một tửu đếm, trên chiếc bàn to tinh xảo của tầng 3 có hai hắc y và bạch y nam tử mỹ diễm thư thản uống trà dạo chuyện thật thu hút sự chú ý của mọi người. Tuy vậy mọi vẫn cách xa bọn họ bởi một cỗ khí tức nguy hiểm khiến họ không dám nhìn nói chi việc tiến lại gần. Tiểu nhị sắc mặt kém run người thật vất vả tới gần họ, cúi đầu hỏi ". . .xin. . .xin hỏi khách quan muốn. . .muốn dùng gì ạ?"
 "Hử?" nam nhân hắc y dừng việc uống trà ngẩn đầu lên "Tùy tiện."
 ". . ." tiểu nhị đổ mồ hôi ròng ròng ="=
 "Bánh bao đi." bạch y nam tử kế bên nói.
 ". . .vâng." tiểu nhị chân vọt lẹ, bĩu môi thấp tiếng "Nhìn sang như thế mà đi gọi bánh bao. Keo kiệt vừa thôi. . ."
 Vút! 1 cây đũa bay đi.
 "Á!" tiểu nhị té cầu thang.
 Rầm! Rầm! Bịch!
 "Hừ. Dám bảo ta keo kiệt?! Nói cho mà nghe đây, ta chỉ là theo thói quen mà chủ trương tiết kiệm tiền cho mai này dùng mà thôi a. . ." bạch y nam tử hừ hừ nhìn tiểu nhị bị trúng chiêu, quay đầu đối diện hắc y nam tử ". . .phải không?"
 ". . .à ừ. . ." ngươi quả thật đúng là quá keo kiệt mà thôi! ="=
 "Đúng rồi. Nhiệm vụ cấp C đã hoàn thành, kế tiếp chúng ta nên làm gì đây?" bạch y nam tử chống cằm hỏi.
 "Để xem nào. . ." hắc nam tử rút tờ giấy ra "Nhiệm vụ lần này là cấp A, mục tiêu là Nguyệt Tinh Thủy Thất."
 "Nguyệt Tinh Thủy Thất? Đó là gì thế?" bạch y nam tử nhíu mày hỏi.
 "Không biết nữa. Nghe nói là 7 đôi mắt mặt trăng. . ." hắc y nam tử suy nghĩ ". . .muốn tìm được Nguyệt Tinh Thủy Thất phải có Huyết Xích Nguyệt. . ."
 "Ô? Gì nữa đây a?" bạch y nam tử nhu nhu cái trán "Cái gì là Huyết Xích Nguyệt a?"
 "Là một sợi xích đỏ trong truyền thuyết của một tộc nhân bí ẩn tên là Phi Ban." hắc y nam tử chậm rãi nở nụ cười
 "Phi Ban? Ha ha, xem ra lần này nhiệm vụ sẽ thú vị lắm đây a. . ." bạch y nam tử cũng bắt đầu nở nụ cười.
 "Vậy sao? Cứ chờ xem đi đã. . ." một nụ cười tràn đầy thần bí trên môi của hắc y nam tử, hắn thật vui a, vì hắn sắp gặp lại đối thủ mà hắn từng mong chờ từ khi còn thời ấu thơ.
 . . .
 Trong giấc mơ màu hồng đã tàn phai, bước chân trong tâm trạng cô đơn, từng cơn lạnh lẽo cảm xúc lướt qua. Khẽ cắn chặt môi lại, bàn tay nhẹ nhàng siết chặt lấy. Trái tim của mình đang khao khát có được người đó. Nhưng. . .tay mình không thể với tới được!
 . . .
 "Tỷ tỷ! ! !"
 Lam. . . Lam đang gọi mình! Hoa Thủy Tiên mở choàng mắt ra sau đó vừa thấy cái người đứng trước mặt mình lập tức bị dọa ngay. Cái người đứng trước mặt nàng u ám ánh mắt lam, trắng xóa mái tóc cùng y phục bạch hơi nhiễm đỏ, xanh trắng tái nhợt dọa người đích sắc mặt, xung quanh tỏa ra hàn khí. Ah! ! ! Có ma a a a a! ! ! Theo phản xạ tự nhiên nàng lập tức lấy cái gối đập vào, người kia chẳng kịp trở tay vừa bị đánh rồi bị đẩy ngã lăn xuống giường. Ô~~ thật ủy khuất ta quá đi a! ! ! T.T
 "Ui da. . . Tỷ tỷ a, sao tự nhiên. . ."
 "Ma a! ! !"
 "A---" khoan!
 Phanh! Lập tức ngất xỉu.
 Liễu Kiều ". . ." đáng đời ngươi a.
 Mạnh Thi ". . ." ai, thật tội quá đi. Ai bảo không chịu nghe lời ta a.
 "Hơ. . .Lam?" Hoa Thủy Tiên sau khi hoàn hồn mới phát hiện có vấn đề, nàng vừa rồi. . .đánh đệ đệ nàng Hoa Kiểu Lam a?!
 "Hắn ngất xỉu rồi." Liễu Kiều ngồi chổm cạnh hắn, nhéo nhéo hắn làn da "Tỉnh."
 "Ah-- đau a! ! !" Hoa Kiểu Lam đáng thương nhìn nàng "Ta tỉnh rồi nè. Đừng nhéo nữa a."
 "Tốt." Liễu Kiều gật đầu hài lòng. Mạnh Thi đi đến gần Hoa Thủy Tiên bắt đầu cấp cho nàng cái giải thích "Thực xin lỗi đã đánh thức nàng nhưng chúng ta vừa được nhận cái tin tức vô cùng quan trọng. Hiện nay, có một cái tổ chắc hắc ám nào đang nhắm vào Phi Ban. Được phân chia các cấp nhiệm vụ thi hành, và có một nhóm đang tiến gần đây với mục đích lấy Huyết Xích Nguyệt của nàng. . ."
 Hoa Thủy Tiên nghe thế lập tức ngẩn người ngay. Huyết Xích Nguyệt kia có phải hay chăng là sợi xích đỏ trên tay ta. . .

Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22 end
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .